Từ tấm bé đến khoảng 3-4 tuổi do gia đình không có điều kiện, cha mẹ chạy tàu khách ở Cần Thơ, tạm gửi tôi về Cái Cui cùng Ông Bà Nội. Ký ức này có thể không còn rõ nét, nhưng nó luôn đúng với cảm xúc chân thật nhất của tôi khi nghĩ về. Tôi đã có những tháng ngày lội trên đường mòn xuyên qua những cỏ lau đến lớp. Lớp học của tôi là bàn ghế cũ kỹ, nền đất nổi những vảy rồng nhấp nhô dưới đôi chân tôi còn đầy sình son lem luốt. Thầy cô của tôi vừa dạy a.. bờ.. cờ.. vừa tranh thủ tưới bụi chuối, chăm liếp rau. Thỉnh thoảng chúng tôi được thầy cô chẻ những trái dừa nước xinh xinh làm nước uống giữa buổi. Tôi thích dừa nước vô cùng, mùi hương thoang thoảng mát lành. Trái dừa nước với màu nâu căn bóng, đan xen nhau thành hình cầu như một bó hoa đồng nội mộc mạc. Tuổi thơ của trẻ con ở quê dường như luôn gắng liền với loại cây này. Người lớn sẽ trầm lá dừa để lợp nhà, trẻ con thì kéo nhau lội sình bắt cá bống dừa ẩn nấp trong các bẹ lá khi nước cạn. Cho đến tận bây giờ một trong những món yêu thích nhất của tôi vẫn là dừa nước.